GÃ "THẾ CHÔM" : CHỦ NỒI CHÁO HEO KẺ XẢ RÁC TRUYỀN THÔNG !

GÃ “THẾ CHÔM” : CHỦ NỒI CHÁO HEO KẺ XẢ RÁC TRUYỀN THÔNG !
– TRƯƠNG MINH HÒA ( Tinparis.net) –

Lời người viết: Trong nước có nhiều tệ nạn như tham nhũng, buôn bán phụ nữ, nô lệ….hải ngoại cũng không kém như đón gió trở cờ, làm ăn với Việt Cộng, kháng chiến dỏm…nhưng cái tệ nạn CHỤP MŨ là Việt Cộng, Công An cũng thường thấy; tuy nhiên kẻ chụp mũ không có bằng chứng và tư cách, lập trường mập mờ như” cõi vô minh” mà lại cho người nầy là V.C, người kia là công an….thì không ai tin, nhưng lòi ra kẻ chụp mũ là người” thò bàn tay cầm chiếc nón cối” để chụp trên đầu người khác, hóa ra tự tố cáo mình là” đại lý nón cối” đấy, ngậm máu phun người dơ miệng mình, là câu châm ngôn răn những kẻ xấu hay có tật vu khống người khác để thỏa mãn tự ái cá nhân, gây xáo trộn trong cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản hải ngoại. Trong tinh thần vạch ra những tệ nạn ấy, bài viết nầy không mang tính cách bút chiến, vì đây có quan hệ đến sinh hoạt cộng đồng, nhằm lượm bớt rác khắp nơi.

” Rác, xả rác cho bàn tay không ngừng nghỉ.
Cho địa cầu ô nhiễm, hại môi sinh.
Ngay cả trong lãnh vực truyền thông.
Nhớ bỏ rác vào thùng và đậy nấp”.

Rác ngày nay là một vấn đề vô cùng quan trọng cho nhân loại, đang được hầu hết các nước trên thế giới lưu tâm đặc biệt, hàng đầu; nên các chánh khách, đảng phái chính trị tại các nước dân chủ, thường dùng RÁC để làm đề tài tranh cử, và có nhiều người đã đắc cử nhờ vào rác; nên rác thấy là đồ bỏ như vậy, mà quan trọng lắm, nếu biết cách” làm sạch rác” là được lòng dân, kể cả những nhà bảo vệ môi sinh, khoa học gia…. lý do là môi trường sinh thái càng ngày càng bị con người:

” Tung rác rưới khắp nơi trên hoàn vũ.
Nhiễm độc môi sinh khắp địa cầu”.

Rác có nhiều loại, từ bịt nylon khó tiêu hủy, khí thải Dioxine, hóa chất, vật liệu… đến các phế thải do con người làm ra và nhất là loại rác nguyên tử, thường bị những tổ chức bảo vệ môi trường phản đối mạnh mẻ, tại các nơi chứa, trên đường vận chuyễn. Rác nguyên tử, rác thải do các nhà máy, là vấn đề mà nhiều nước quan tâm; nên các nước Tây Phương, tiên tiến thường hay dùng tiền để” mướn” những nơi đổ rác tại các nước chậm tiến, dù biết nguy hiểm, nhưng vì tiền nên các chính phủ nghèo phải chấp nhận:

” Cũng đành nhắm mắt đưa chân.
Thử xem rác rưới, trữ tàng đến đâu?”.

Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, mới thoát thai vào con đường kỷ nghệ, sau khi nhận thấy lối sản xuất lấy” sức người thay sức trâu bò, máy móc, nói dốc sang giàu” đã trở thành lạc hậu lỗi thời, phản động như Đoàn Trung Thông trước đây, thời Hồ Chí Rận chủ trương triệt để:

” Bàn tay ta làm nên tất cả.
Với sức người, sỏi đá biến thành cơm”.

Mới bước vào con đường kỷ nghệ với:” trăm lần vui, có vạn lần sầu”, nên những” đỉnh cao trí tuệ loài người” tha hồ mà” ký hợp đồng, hợp điếc, hợp câm, hợp mù” cho các công ty nước ngoài được quyền xả rác có chính sách, nên trải qua chỉ hơn hai thập niên” lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” thì toàn thể sông ngoài, kinh rạch, mặt đất đã hoàn toàn bị giải phóng từ mặt bằng, mặt lồi, mặt lỏm với:” có những độc chất từ nơi nhà máy, lan ra làm nhiễm nặng môi trường, khắp nơi nơi đều là độc hại”. Từ những hãng bột ngọt, làm xì dầu đến các cơ sở làm ăn cá thể, tập đoàn sản xuất quốc doanh, cùng nhau thi đua xả rác, thải độc đến” mệt mà không thèm nghỉ” để thu nhiều lợi nhuận, vì việc xả rác đã được đảng và nhà nước thông qua, cùng nhau” nhất trí” ăn tiền, chia chác, hối lộ, nên chỉ lên tiếng hụ hợ khi dân chúng” bức xúc” vì có nhiều nơi dân bị chứng” ung thư tập thể”, rồi đâu lại vào đấy. Đã là những kẻ” rước công ty ngoại quốc vào gây độc”, nhưng lại đổ thừa cho” thằng Mỹ rải chất độc da cam” hầu kiếm chút tiền bồi thường ( nhiều lần bị thất bại và nay không còn hy vọng gì nữa, khi tòa phá án không chấp đơn, họ biết tất cả rồi)

Nguy hiểm nhất là từ việc thi hành cái hợp đồng” bí mật” của tổng bí lù Nông Đức Mạnh với quan thầy Trung Cộng từ năm 2001, mãi đến năm 2009 mới” bật mí” khi Trung Cộng công khai thực hiện công trình khai thác quặng Boxít tại Tây Nguyên, là đe dọa môi trường rất lớn mà còn đe dọa” môi trường an ninh quốc phòng” khi đảng Cộng Sản” rước quân Tàu về dầy đất tổ”, làm khổ dân chúng, quả đúng là tập đoàn buôn dân bán nước, bắt chước Lê Chiêu Thống, làm giống như Hồ Chi Minh, toàn là lũ cầu vinh mãi quốc, bán tất cả đất tổ tiên, lấy tiền bỏ túi, Việt Cộng đều là điếm thúi đấy.

Rác là một vấn nạn trên toàn cầu, nên nhiều nước khuyến khích tái biến chế ( recycle) để nhẹ bớt ô nhiễm, chớ để rác cứ” tự biên tự diễn” tích tụ thành đống, lắng đọng đáy sông, bờ biển, thì vấn đề vệ sinh phòng” dịch tể, ôn dịch vật là không được đảm bảo” và không bao lâu nữa, trái đất ngập đầy cả rác. Tại nước Úc có ông Ian Kerian, phát động ngày” Clean up Australia” hàng năm, được hàng triệu người hưởng ứng. Tuy nhiên, dù có nổ lực thế nào, rác cũng là rác, con người cứ xả, có khi vô ý thức, xả rác” không người lái”:

” Hốt bao nhiêu rác mà không hết.
Tái chế bao nhiêu, rác vẫn còn”.

Ý thức được sự quan trọng của vấn đề rác, nên hầu hết các nước phát triển Âu-Mỹ đều có những chương trình khuyến khích dân đừng xả rác nơi công cộng, họ đặt nhiều thùng rác ở trên các con đường phố, đông người qua lại và đồng thời có kèm theo những hình phạt bằng tiền, dành cho bất cứ ai, không phân biệt màu da, tôn giáo, đảng phái, giới tính….hể xả rác là bị phạt ngay, không chừa tổng thống, thủ tướng; khác với quan lớn các nước Cộng Sản, làm nhiều chuyện tày trời mà vẫn ” thanh tâm trường yên ổn” như các vụ tham nhũng PMU 18, PCI…thì xả rác đâu có nhằm nhò gì, chuyện rất nhỏ thôi, nên tại Việt Nam, rác rưới khắp nơi, thi đua cùng với những tệ nạn khắp từ nông thôn đến thành thị. Nhưng nghiêm nhặt nhất là nước Singapore, xả rác bị phạt rất nặng, nên thành phố của họ được coi là sạch nhất thế giới.

Trong lãnh vực truyền thông cũng thế, dù không có luật lệ cấm xả rác bao giờ, nhưng những người tự trọng, có ý thức không xả rác bừa bải, trái lại còn phải ra sức” lượm rác” của những kẻ vô ý thức, rác Vẹm, rác hai hàng, rác đón gió, rác của đám ” THAY MƯỢN” truyền thông làm THƯƠNG MẠI mà miệng bô bô chống Cộng để câu khách….những ổ rác nầy đã và đang tung xả bừa bải trên khắp:” nẻo đường truyền thông hải ngoại”; có nhiều nơi còn lượm rác Việt Cộng từ các thùng rác báo chí, đài, truyền hình, và họ lại thiếu trách nhiệm, mang những thứ phế thải, có nhiều độc chất đó, rải vào môi trường truyền thông hải ngoại, nên thường hay có những tin vịt, tin giả, phản tỉnh dỏm, phản phé gia, nhà tù lương lẹo, bẹo trò dân chủ đấu tranh của bọn lưu manh cò mồi, là thứ tồi chống đảng theo” hợp đồng”, thay lòng đổi dạ, nên không ai lấy làm lạ về những cơ quan truyền thông xả rác nầy….

Tuy nhiên khi cần phải bỏ thứ phế thải, thì những người có ý thức, lập trường, bỏ ngay vào các thùng rác đã có sẵn từ thời” có đảng, có Bác mới có ngày nay”. Đó là những thùng rác có đề bên ngoài hai chữ” Việt Cộng” màu đỏ chữ vàng, dễ nhận ra, thì bất cứ thứ rác như: vi phạm nhân quyền, đàn áp tôn giáo, ăn cướp tài sản, bắt dân làm nô lệ, buôn báo phụ nữ, lao nô, phản tỉnh giả, đảng cò mồi (Dân Chủ của Hoàng Minh Chính chẳng hạn…)…. được những người làm truyền thông chính chắn, không thương mại, có lập trường dứt khoát, không lợi dụng truyền thông để khoát lát, nói năng huênh hoang ( có tới 300 cây viết…chùa), có thêm trang web, ngoài Nồi Cháo Heo là: tí tù ti, mới nghe qua như câu: ” tù tu tú tí” nói về những kẻ thuộc loại” chơi bậy, đéo lén” mà người bình dân gọi là thứ:” mèo mả gà đồng”. Đó là cách làm thương mại, trong chính sách: lai rai nói láo, học theo lối Cáo, bát nháo truyền thông, là thứ” kỳ nhông”, lông bông đổi màu, khác nào báo Vẹm…Thùng rác Việt Cộng là nơi tha hồ mà bỏ những thứ không thể chứa hay xài vào cái gì ích lợi nữa, xong đậy nấp lại, là an toàn.

Thùng rác Việt Cộng là:” không thể canh tân, cách mạng, sữa đổi, sơn phết…tốt nhất là đừng nên tái biến chế ( recycle)”. Nhiều người đã bỏ những thứ rác dơ vào thùng nầy, như luật sư Nguyễn Văn Chức thường bỏ vào thùng rác” Việt Cộng là chó đẻ” hay có những thứ rác như: đảng cướp Việt Cộng, tên quốc tặc Hồ Chí Minh, thằng Nông Đức Mạnh, thằng Nguyễn Minh Triết….nhưng cũng có một số cơ quan truyền thông, vì không biết dơ nên lượm lại rác trong thùng Việt Cộng, đoạn mang về nhà, tái biến chế thành” rác phẩm” với những phó sản rác là các từ Việt Cộng như: chất lượng, phát hiện, xử lý, tình huống, cơ bản, cơ sở, nghiêm túc, khẩn trương….và gần đây, vài loại rác được” tổng hợp” thành những” phá sản chữ nghĩa” như: động-thái, đạo-cụ, đặc-tình, giao-hợp, điều-kinh, kích- cỡ, ……một số cơ quan truyền thông còn có” sáng tạo lẫn tối tạo” biến hai chữ Việt Cộng thành: nhà nước Cộng Sản Việt Nam, chính phủ Việt Nam, đảng Cộng Sản Việt Nam…..sau khi dùng máy lọc, bỏ đứt mấy chữ” ác ôn, bạo quyền..” vì bị rét hay có mục đích quảng cáo, binh vực cho thùng rác Việt Cộng luôn nặng mùi. Rác có giòi bò lúc nhúc, thì được lượm lên, lau sơ và gọi là ÔNG, như ông Hồ Chí Minh, Thủ tướng Cộng Sản Việt Nam, Ông Nguyễn Tấn Dũng…(.vân vân và vân vân).

Trong lãnh vực bảo vệ môi trường truyền thông không bị ô nhiễm do những người xả rác bừa bải, vô ý thức, nên ngày nay có đặt thêm mấy thùng rác nữa, là thùng:

-Băng Đảng Mafia Việt Tân: dành cho các thứ rác đặc biệt như: biến ngày quốc hận 30 tháng 4 thành” diễn hành cho tự do”, ngày giỗ tổ Hùng Vương thành” ngày quốc khánh”, công nhận:” đảng Cộng Sản Việt Nam là thành phần dân tộc” và” Hồ Chí Minh là người có công với đất nước”, biểu tình đòi đất đảo vùng biển chống Trung Cộng, còn Việt Cộng thì phớt lờ….sau nầy trong thùng rác nầy còn có thêm thứ rác” hiện đại” được nhặt và mang vào phòng khách trưng bày như bảo vật:” biểu tình tại gia” và” bất tuân dân sự”, đồng dạng với loại rác phế thải cũ là:” dùng bất bạo động để tháo gỡ độc tài” mà nhiều người đã vứt vào thùng nầy từ lâu. Được biết thứ rác cũ nầy đã từng được Ghandi xài từ hơn nửa thế kỷ, nay đã” bỏ vào sọt rác lịch sử”, thế mà vẫn còn người lượm lại và tái chế biến, nên cái mùi Cà Ri bay mất, chỉ còn màu vàng như nghệ mà thôi. Thùng rác Băng Đảng Mafia Việt Tân cũng có chứa vài loại giấy cứng, có mộc, chữ ký, nhìn kỷ thấy những chữ như” tiến sĩ, bác sĩ, kỷ sư, luật sư…” những thứ nầy bị dính mở Vịt Tiềm nên trở thành rác, chỉ được bỏ vào thùng và không thể tác biến; ngay cả những” chủ ao cá bác Hồ” trong nước cũng có người hổng dám xài vì sợ bị dính mở, và bên cạnh có cái giỏ có đề câu:” nhớ bỏ giấy vào thùng”.

-Rác từ một số nồi cháo heo truyền thông hải ngoại: nồi cháo heo nặng mùi nhất, phải kể đến” take 2 tango” của gã THẾ CHÔM làm chủ, dưới tay có đủ 300 cây viết, không biết thật hư, coi như” nói dốc”, là đồ nhái cốc…..nồi cháo heo nầy cũng lợi dụng THẾ trang điện báo để CHÔM bài của người khác, làm bài của mình, nên những ai đã” từng bị chôm bài” hảy cùng nhau:” đề cao cảnh giác trước gã Thế Chôm, thường hay lấy bài của người làm của mình, với những âm mưu diễn biến khoát lát mà còn nhiều khi cắt bài của người ta mà hỗng thèm hỏi ý kiến tác giả, thật là gã lưu manh” không người lái”, tự tung tự tác, báo nhát truyền thông”. Nồi cháo heo đã vốn tạp nhạp từ khi mới ra lò, càng ngày càng thêm nặng mùi, thế là chung quanh nồi cháo là thứ rác, đủ loại, lẫn lộn với những thứ tốt, thật là” tả pín lú cháo heo”. Tuy nhiên, gã Thế Chôm là người” ở dơ như heo” nên chủ trương” xả rác” để làm phương tiện truyền thông câu khách; lý do là nơi nào có rác, dơ bẩn, là luôn có” ruồi nhặng” bay tới để cùng nhau hưởng những thứ phế thải, nhưng đối với thứ nầy là” đại yến tiệc”, là việc” nhớn” của gã Thế Chôm, chả thơm chút nào, bài nào cũng đăng, bất kể lập trường, thói thường kẻ thương buôn, luôn luôn kiếm lời, gặp thời lếu láo, làm báo lưu manh, chỉ mới tanh tanh, xưng danh nổ lớn, đúng là cà chớn.

Cái mục” Ý Kiến” bên dưới những bài viết của ai đó, hay chôm chỉa, được gã Thế Chôm cho phép xả rác, nên những” ý kiến phe ta” hay có” chính sách” từ băng đảng nào đó, thế lực đen, thế lực đỏ, thế lực nâu…. được gã cho” xả rác” bừa bải, nên ở chung quanh nồi cháo heo, luôn đầy cả rác rưới, tha hồ mà xả, nếu hiểu được ý của gã ” Chủ Chôm”, thì dù ý kiến có chứa cả tiếng Đan Mạch, gã Thế Chôm cũng cho là” ý kiến hay” và đăng lên. Phần” ý kiến” được coi là” chủ đạo” và câu khách, là phần” cò mồi” lộ liễu hơn cả:” đêm giữa ban ngày” của bầy quạ truyền thông, núp bóng take 2 tango, nhi nhô, thô lổ, nói năng vô bổ, chẳng rỏ lập trường, là phường nói bậy, che đậy mưu đồ” bôi nhọ” những người quyết tâm chống Cộng, nếu ai động tới thầy tổ, dù không có căn cơ, cũng quơ” phái hoại”, chụp mũ” CÔNG AN”, tha hồ cho đội nón cối, là lũ nói dối, a dua, thật là tai hại của gã vô loại Thế Chôm xả rác trên diễn đàn.

Do đó, cái mục nầy chính là” bải xả rác không người lái” được gã chủ bải rác kiêm chủ nồi cháo heo cho phép” đổ rác tự do” mà không sợ tội vạ gì, có đổ cứ đổ, rác, rác và rác…Cho nên những người ý thức, sau khi nhìn thấy nồi cháo heo và chung quanh đầy rác là tránh xa, vì đây là thứ rác” đa dạng” đủ thành phần, hể ai có Computor, trả tiền mướn đường dây internet, có biết chữ Việt” chút chút” là cứ gởi vài phần” ý kiến” để cùng nhau xả rác trong môi trường truyền thông, lợi dụng” diễn đàn tự do” để đánh phá những người quyết tâm chống Cộng; nên những ai ở sạch thì xa lánh cái nơi” làm ô uế môi trường truyền thông”, ngoại trừ những người bị mất thính giác, thị giác…là còn quờ quạng chung quanh nồi cháo heo.

Phần” ý kiến đọc giả” hay là” ý Kiến ĐỘC GIẢ” là trò chơi” bắn súng nước” con nít, thế mà gã Thế Chôm đưa lên hàng” chiến lược truyền thông” nhằm câu khách những thành phần không có khả năng nhưng thích làm” nhà phê bình văn học”ngang hông. Do đó, hầu hết những” nhà phê bình hay PHÊ-BINH” lập trường, a dua theo” chủ nhân nồi cháo heo” thường hổng dám đề tên thật, vì sợ bị lột mặt hay nhiều lý do khác. Đó không khác gì những tên” du kích” luôn mai phục sẵn trong phần” ý kiến” của nồi cháo heo, và khi” tình huống” thuận lợi”, cứ nhắm bắn bừa bải, nên những người viết văn kỳ cựu như Hoàng Hải Thủy, có cảm thấy” hồ hởi phấn khởi” không?

Khi những bài viết của mình ( có khi gởi lên hay bị chôm?) được những” bầy kên kên” rỉa, xẻ, mổ, xơi đến khi chỉ còn là bộ xương khô, là hoàn thành nhiệm vụ” xả rác truyền thông” một cách xuất sắc, núp dưới bóng” sinh hoạt dân chủ, tự do truyền thông”. Tuy nhiên phần ý kiến đọc giả nầy chính là” vũ khí bắn tỉa” của gã Thế Chôm, giống như cuộc” đấu tố bài viết”, rập khuôn theo kiểu” đấu tố địa chủ” hay là” đấu tố văn học” như vụ mổ xẻ” Văn Nhân Giai Phẩm”, được những tay ngang, cò mồi, tha hồ mà lên án những văn nghệ sĩ có tài vậy. Cho nên, xin đề cao cảnh giác với những cây viết kỳ cựu, chớ đừng gởi bài, cũng nên lên tiếng khi bị chôm bài và bị” đặt trong nồi cháo heo” và bị đám kên kên” ý kiến” tha hồ mà cắn xé theo” thú tính” của gả Thế Chôm.Những cơ quan truyền thôn đúng đắn, có lập trường rõ ràng, không dùng mục” ý kiến bá láp” để câu khách và cũng là cách tôn trọng những người nặn óc viết thành bài; đau lòng, khi thấy những bài viết có giá trị, đăng ở trên và bên dưới la liệt những thứ rác từ đám” ý kiến tạp nhạp” bôi đen, làm mất ý nghĩa, giá trị và phụ lòng người viết.

Một số thứ rác” không thể recycle” nhưng lại được những” đỉnh cao trí tuệ xả rác” mang về, đoạn đem vào chưng ở phòng khách, mang ra triển lãm, phô trương, là thứ rác mới như:” biểu tình tại gia, bất tuân dân sự”. Thứ rác nầy đã bị nhiều người cho vào thùng rác, nhưng có những kẻ” U-Mù” đầu óc như cõi VÔ MINH, tưởng đâu là thứ tốt, nhưng họ VINH MÔ mà biết được” Chỉ nhắm mắt đi theo tấm bản chỉ đường, có khi đi lần vào cõi ma quái, thì con đường biến nơi địa ngục Cộng Sản thành” thế giới cực lạc” là còn xa vời, khi mà hiện nay vẫn còn có lắm kẻ” trót nghe theo lời u mê”.

Trước 1975 ở miền Nam, có” ÔN” Thích Trí Quang, một thời vang lừng là” đức trọng cao dầy nên những Phật Tử có học như bác sĩ Nguyễn Duy Tài cũng còn tôn sùng; Thích Trí Quang từng đưa cho nhiều người” tiêu diêu nơi miền Cực Lạc” qua những biến động Phật giáo suốt hai thời kỳ đệ nhất và đệ nhị Cộng Hòa; nếu lúc các sư làm loạn miền Trung vào lúc chiếm ưu thế, trong tay có các đơn vị lính VNCH” giác ngộ” dưới trướng, ai dám chống lại Trí Quang là coi như tàn đời, cũng như đụng tới” pháp nạn” vậy.

Sau 1975, có Trí Siêu, Tuệ Sĩ….là những người” cam đảm” trong vụ án Già Lam và sau nầy trở thành” Già Hồ”, lòng người khó đo lường lắm. Đó là những kinh nghiệm xương máu, đừng bao giờ đặt hết lòng tin vào giới” Trung Gian tôn giáo” qua giới tăng ni nữa, vì ngày nay là mạt pháp, chánh tà khó biết, khi nào ló đuôi chồn mới hay, thì e là quá trễ đấy. Đạo Phật không bao giờ sai, dạy chúng sinh làm lành lánh dữ, tu thân, giải thoát; tuy nhiên bên cạnh đạo Phật, nhan nhản những kẻ xấu: mượn đạo tạo đời, mượn đạo tạo tiền, tạo danh, tại lợi, tạo thế….nên ngày nay trong hàng” trung gian Phật Giáo” xuất hiện đầy dẫy những” dâm tăng” mà người đời nói đùa là: Thích Âm Đạo, Thích Âm Hộ, Thích Ái Nữ, Thích Hành Lạc….còn ni như sư Chưn không cũng dám gọi là” Thích nữ THU ĐẠM” lắm!.

Thời mạt pháp thấy rõ như” đêm giữ ban ngày”, từ dâm tăng, thêm” sư tiếm danh, sư về nguồn luồn trôn Pác Pó” và nay thì” bất tuân dân sự, biểu tình tại gia..” xúi dân vào chỗ chết mà cho là” thượng sách đấu tranh” trong thời buổi kinh tế suy thoái mà dân” bất tuân dân sự, ở nhà, lấy gì mà sống?”, cư sĩ họ Võ thì lập trường trồi sụt như kinh nguyệt phụ nữ ( lúc cùng Nhất Hạnh phản chiến, khi làm lành với Quảng Độ, khi tố sư tiếm danh, khi đứng chúng tuyên cáo) thử hỏi, ngày nay Phật giáo” xuống cấp” như thế nào? Đồng bào và Phật tử chân chính biết tin ai bây giờ?

Nhân vô thập toàn, trên thế gian nầy, ai cũng sai lầm vài lần trong cuộc đời, nhưng làm sai mà biết sửa lại thì mới đáng quí trọng. Tuy nhiên có những người làm sai mà tự cao tự đại, ỷ là lãnh đạo, biến sai thành đúng, bên dưới có nhiều kẻ” tung hô” thì việc dẫn dắt nhiều người theo con đường trước mắt là” chệch hướng”. Điển hình là đảng cướp Cộng Sản Việt Nam, chúng cho là: triết học Marx Lenin không bao giờ sai, đảng Cộng Sản thi hành chủ thuyết Marx lenin không bao giờ sai, chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo, là không bao giờ sai..” Cái vết xe đó trước mắt, tại sao không nhìn ra? Có phải là” cùng dắt tay nhau đi vào cõi vô minh không?”

Rác truyền thông khá nhiều, ngoài các thứ rác” cơ bản” nêu trên, còn có thứ” phế thải” của phụ nữ, như” Tã Hồng cài Háng”, Tu đạo, cụp lạc, căn tu, tam rờ ( núp bóng từ bi rờ đi, núp bóng thiên môn rờ L.., núp bóng thầy tu rờ Mu.), hang Pác pó…. Những thứ nầy được bỏ ngay vào thùng rác Đón Gió hay bất cứ thùng nào cũng được, miễn là đừng đổ ngoài thùng, là ruồi tới chia phần. Do đó, trong lãnh vực truyền thông, có sẵn những thùng rác, người ý thức nhớ câu” bỏ rác vào thùng”, chớ đừng xả bừa bải chung quanh nồi cháo heo như gã Thế Chôm nhé!. Trong” triết lý của nhà làm vệ sinh phòng dịch tể” cũng nên lấy câu:

” Lấy rác, xả rác, rác ấy chồng chất.
Lượm rác, quét rác, rác ấy tiêu tan”

Truyền thông cũng thế, hảy cũng nhau làm sạch diễn đàn, để cờ vàng được vinh danh, đừng đem đặt vào những ổ rác như nồi cháo heo do gã Thế Chôm làm chủ, đã vậy mà còn lợi dụng” hơi hám cờ vàng” để chụp nón cối, vu không công an cho người khác. Gã Thế Chôm có đủ tư cách để chụp nón cối lên đầu người khác hay không?. Nhưng khi cầm cái nón cối, chưa chụp trúng, là thiên hạ” phát hiện” ra bàn tay cầm nón cối, đó là đòn phản tác dụng mà nồi cháo heo thực hiện, tưởng là thành công, nhưng lòi ra thêm ổ du kích bắn xẻ” ý kiến đọc giả” luôn nằm mai phục, chực hờ” thề phanh thây, xé xác các bào viết chôm hay có người gởi” hay hùa theo các bài viết cò mồi do gã Thế Chôm tung ra khu muốn chụp mũ ai; thật là đốn mạt, đây không phải là làm truyền thông, mà là” đấu tố truyền thông” đấy.!..

TRƯƠNG MINH HÒA
31.05.2009

http://tinparis.net/vn_index.html